Hàng ngày nuông chiều ánh trăng sáng. Đời trước, Ngu Trà bị đưa đi Lục gia. Trong mắt người ngoài, Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn bị tàn tật, hung tàn ác độc, khi tàn nhẫn liền cắn người, là một ác ma trong mắt mọi người. Vừa mở mắt, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy Đó cũng chính là lý do tôi tự tin làm chủ cuộc đời mình. Và nếu ai quen tôi hay theo dõi Facebook có thể thấy rằng tôi là một người cực kỳ nuông chiều bản thân. Nuông chiều kiểu yêu thương và trân trọng bản thân ấy. Quan trọng là tôi độc lập, tất nhiên cũng mạnh mẽ Từ nhỏ mẹ đã nuông chiều em mình quen rồi, nó không phải đụng chân tay làm gì nên nó rất lười và khó bảo. Có hôm nhà mình làm mấy mâm cơm mời anh em, lúc chuẩn bị đồ thì phát hiện ra thiếu 1 thứ nên mẹ bảo mình ra chợ mua. Mình đang dở tay nhặt rau và thấy em mình Ten Hag sắp hoàn thiện đôi cánh. Sau khi chiêu mộ Malacia, HLV Ten Hag đang hướng tới việc mang về cậu học trò cũ Antony về sân Old Trafford. Hiện tại, M.U vẫn chưa thuyết phục được Ajax nhả người. CLB Hà Lan muốn thu về tới 70 triệu bảng. Đây là số tiền quá sức với Quỷ Em nói 1 cách rất bình tĩnh, nhưng bạn ấy thì kiểu như tự ái, và giận em, dùng những lời nặng nề để nói với em mặc dù chưa biết đúng sai. Có thể em nói sai với bạn ấy nhưng lại không có cuộc nói chuyện đàng hoàng nào hết, và rồi từ đó em cũng không muốn chia sẻ bạn ấy biết về những điều em không thích về bạn ấy, nếu có thì chỉ nói chung chung. nuông chiều con: Cập nhật tin tức nuông chiều con mới nhất 24h qua. Nào ngờ, mới chỉ đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng chồng cũ và mẹ anh ta đang mắng chửi con và sỉ nhục mình. Sốc: Bố mẹ chú rể hóa trang thành lừa kéo xe hoa cho con trai Mất tình anh em vì chung tiền F2zPC. Editor Kei/ Beta Phi PhiBản thân Ôn Thư Du từng tưởng tượng rất nhiều lần về câu trả lời của không thể tưởng tượng được một người đàn ông như Lương Yến Tân lại thề thốt phủ nhận hay biện bạch, cho nên theo suy đoán của cô, câu trả lời có khả năng nhất là anh sẽ thừa nhận theo lời nói của cô, thừa nhận anh chỉ “chơi đùa mà thôi”.Sau đó, có lẽ anh sẽ nói rằng anh chưa từng nghĩ rằng cô tưởng thật, thế nên anh mới cười nhạo những ý nghĩ viển vông của cô, phủ nhận và khinh thường cảm xúc của thừa nhận là chính mình đã cố ý nghĩ theo chiều hướng thật chứng minh, có ít nhất một phần suy đoán của cô là đúng – anh không phủ nhận lời nói của mình, cũng không “dùng mọi thủ đoạn” để ngụy đã thừa điều mà Ôn Thư Du không ngờ rằng là, anh sẽ nói “Bây giờ, em đã trưởng thành”.Chút hoàng hôn cuối ngày buông ngoài cửa sổ, ánh sáng không quá chói chang nhưng lại phản chiếu rõ ràng ánh mắt anh lúc vẫn nhớ ánh mắt anh nhìn cô năm năm trước, nghĩ lại lúc đó anh thực sự đối xử với cô như một đứa trẻ, vậy mà bây giờ…Đôi mắt anh lộ ra một chút “tham vọng”.Ôn Thư Du không biết là do anh vô tình để lộ hay là cố ý để cô phát hiện là một loại cảm xúc… khiến cô lo lắng, luống cuống và không dám nhìn thẳng vào mắt xúc cảm đều hiện hữu chân sau khi bọn gặp lại, lời nói và hành động của anh đều mang theo sự mờ ám, lần trên máy bay dường như là lần đầu tiên anh làm ra hành động như thân mật cùng với cách cư xử đó đã vượt xa những gì họ vốn có, nói đúng hơn, là vượt xa những gì cô nghĩ về phạm vi mối quan hệ giữa bọn cô vẫn chưa từng nghĩ sâu hơn về nguyên Thư Du cảm thấy có lẽ nên suy nghĩ về điều đó, nhưng cô dường như chỉ lảng tránh, xem những hành động của anh như kiểu tùy ý của năm năm cô đã không còn là cô gái nhỏ mười sáu tuổi đó nên…“Em trưởng thành rồi… nhưng em vẫn là em”. Cô cười một cách nhạt nhẽo, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực “Với lại…”.Môi cô đóng mở mấy lần, cuối cùng họ nhẹ một tiếng rồi miễn cưỡng nói ra “Chính miệng anh nói… không có hứng thú”.Ôn Thư Du cho rằng giọng của mình vẫn bình thường và bình tĩnh. Nhưng sau khi nói ra cô mới nhận ra rằng giọng nói lí nhí như muỗi dùng sức nắm chặt các ngón tay.[Nếu Lương thiếu thực sự có hứng thú thì đợi hai năm nữa rồi tính].[Có gì mà hứng thú].Cô vẫn còn nhớ rõ những lời đối thoại này.“Có cần anh dạy em ý nghĩa của hai từ cô gái’ và phụ nữ’ không?”.Giọng nói của người đàn ông trầm và nhẹ, từng từ du dương trong không gian khép kín càng thêm rõ “Phụ nữ” thốt ra khỏi miệng anh, lỗ tai Ôn Thư Du lập tức tê dại, ngay cả hô hấp cũng ngưng nữ… cho nên, bây giờ anh đã xem cô như một người phụ nữ rồi sao?“Chỉ là, trước ngày hôm nay, anh quả thực không quá xem trọng “sự yêu thích” của em vào thời điểm đó”. Lương Yến Tân híp mắt, vuốt nhẹ chiếc bật lửa trong tay, sau một lúc lâu mới nói ra câu còn lại “Về điểm này, anh xin lỗi”.Xin ngờ nghe thấy từ này, Ôn Thư Du ngẩn người ra, trái tim như bị bóp chặt lại rồi chợt buông ra… thực ra bản thân cô cũng biết rằng, sự yêu thích lúc đó của cô chỉ có thể là một loại yêu thầm từ một phía, tất cả đều dựa trên những tượng tượng đầy say mê của cô vẫn không tránh khỏi cảm thấy khó xử – vì mất đi tấm màn che trước mặt người mình thích, còn bị chính người đó “chê cười”.Mà bây giờ, những điều mà cô đang canh cánh trong lòng đột nhiên được làm sáng tỏ, cả người cô rơi vào trạng thái ngỡ ngàng không biết nên nói gì, làm gì mới ổn thỏa, cũng không biết mình nên có thái độ như thế mà cô lo lắng nhất là thái độ hiện tại của anh. Nhưng cô không có can đảm để hỏi thêm, thậm chí cô cảm thấy nếu Lương Yến Tân muốn tiếp tục nói về chuyện này, cô có thể sẽ đẩy cửa xe ra rồi chạy mất.“Không muốn nói chuyện hả?”. Anh bỗng nhiên cười một vừa dứt, điện thoại trong túi xách của Ôn Thư Du đột nhiên rung lên liên tục. Trong nháy mắt, cô như được đại xá, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể ấp úng lấp liếm “Có lẽ, có lẽ là người nhà gọi tới”.Nói rồi cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên màn hình hiển thị người gọi là Ôn Trị Thư Du nhanh chóng nhận cuộc gọi “Anh hai?”.“Miên Miên, em đang ở đâu vậy?”. Đầu bên kia, Ôn Trị Nhĩ tùy tiện có tật giật mình đáp “Em còn có thể ở đâu, không phải anh biết rồi à?’.“Chuyện của em mà anh còn không rõ chắc?”. Giọng điệu của Ôn Nhị Trĩ cực kỳ bất mãn “Em thì hay rồi, một mình ung dung tự tại, kết quả cũng chẳng thèm gọi cho anh lần nào”.Ôn Thư Du biết rằng anh hai của mình thường ngoài cứng trong mềm. Thường thì những lúc đối mặt với tình huống như thế này, cô chỉ cần tùy tiện làm nũng cho qua là được. Nhưng trước mặt Lương Yến Tân… cô không thể nói thành lời.“Em nhất thời quên thôi mà”. Cô quay người sang bên cạnh, nhỏ giọng bào chữa cho bản nói nhẹ nhàng làm nũng, âm cuối giống như đuôi mèo cọ vào lòng bàn tay, khi người đó muốn vươn tay bắt lấy thì cái đuôi đã nhẹ nhàng vụt qua, chuồn mèo sẽ chỉ kêu một cách ngây thơ và ngọt ngào với mọi Yến Tân nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế phụ, đáy lòng cũng trở nên mềm chỉ là dáng vẻ cô làm nũng với người nhiên, anh nghĩ đến dáng vẻ cô giả vờ bình tĩnh vừa rồi mặc dù cô đang rất căng thẳng và lo lắng, còn nói với anh người nhà gọi đến như thể không có chuyện gì xảy khẽ cong môi mỉm này Ôn Thư Du mới nói vài câu đã “dỗ dành” được Ôn Nhị Trĩ, kết quả anh trai bảo cô vào hầm rượu của trang viên lấy hai chai rượu Thư Du sửng sốt một chút “… Hầm rượu”.“Ừ, trong trang viên đó của anh Yến Tân có một hầm rượu tư nhân, vừa lúc em đến đó, dù thế nào cũng phải chơi anh ấy một vố”. Ôn Trĩ Nhị nói “Anh đã gọi cho anh ấy rồi, bây giờ anh ấy không có ở bên đó, nhưng sẽ dặn dò người lấy rồi đưa đến cho em, đợi tài xế đến đón em thì mang về là được”.Người không ở đây? Thế người đang ngồi bên cô bây giờ là ai? Ôn Thư Du thầm nghĩ trong lòng, không nhờ anh lại nói dối anh hai cô…Nghĩ đến nguyên nhân anh làm như vậy, cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ đang muốn tiếp tục lan tràn trong đầu.“Em biết rồi”. Cô Nhị Trĩ còn nói thêm vài câu nữa, đại ý chỉ là bảo cô chú ý an toàn, hơn nữa cũng đừng vui quá đến độ quên cả trời đất, nói xong mới miễn cưỡng cúp điện khi cô nói chuyện điện thoại, Lương Yến Tân đã lái xe ra khỏi con đường nhỏ rồi chạy hòa vào dòng xe tấp Thư Du cất điện thoại, còn đang do dự không biết phải nói gì thì người đàn ông đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước.“Anh của em hả?”.Cô gật đầu, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình “Anh ấy nói đã gọi điện nói với anh rồi, bảo em mang hai chai rượu trong hầm rượu của anh về”.Lương Yên Tân “Ừ” một xe khôi phục lại sự im lặng không nói nên Thư Du nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ, đầu óc rối bời còn trái tim vẫn đang treo lơ lửng trên cao, lúc nào cũng chìm trong sự lo luôn lo lắng đối phương sẽ tiếp tục chủ đề đang còn dang dở, rồi bầu không khí thấp thỏm lo sợ này sẽ bị phá anh ấy chỉ đơn giản là nói về những chuyện của năm năm trước, vậy thì nói thoáng hơn, chuyện này có lẽ nên kết thúc ở đây. Sau này bọn họ chỉ có thể tình cờ gặp nhau, cứ thế sống yên bình như người xa lạ là được nhưng…Ôn Thư Du không nhịn được muốn đập trán vào cửa kính nên ngụ ý trong lời nói của Lương Yến Tân… là những gì cô đang nghĩ?Không đúng. Cô bỗng dưng nhíu mày, cho dù anh thực sự có suy nghĩ gì đó thì tại sao cô lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện ấy cả buổi mà còn buồn như vậy chứ?Năm năm trước, vì cô còn là một cô nhóc nên anh không quá coi trọng, nhưng vì sao năm năm sau, khi cô trưởng thành, anh có loại ý nghĩ đó thì bản thân cô lại đáp ứng như một lẽ đương nhiên, cam tâm tình nguyện mà quay đầu ăn cỏ cũ chứ?Còn lâu mới thèm nhé!Nghĩ thông suốt chuyện này, trong lòng Ôn Thư Du miễn cưỡng tiếp nhận, suy nghĩ trong đầu cũng không còn hỗn loạn như vậy trên đường đi, Lương Yến Tân cũng không tiếp tục nói về chủ đề trước đó, cứ như là bỏ đó cho qua hiểu sao trong lòng Ôn Thư Du có chút khó chịu, nhưng cảm giác đó lại bị cô xem nhẹ. Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chỉ cần anh đưa mình trở lại khách sạn, đóng cửa lại thì mọi chuyện sẽ xem như chưa xảy ra.“Đang đi đâu thế?”. Cô chợt nhận ra có điều gì đó không đã vào trang viên rồi, nhưng cô nhớ rằng, khi xe đến đón mình là đi làn đường bên Yến Tân nghe giọng điệu hoang mang của cô, anh bình tĩnh nén lại nụ cười trên mặt, nhướng mày nói “Không phải muốn đến hầm rượu hả?”.“Đến hầm rượu?”. Cô sửng sốt “Nhưng… anh ấy nói anh sẽ sai người lấy rồi đưa đến mà”.“Cậu ấy nghĩ rằng anh không ở đó nên mới nói vậy”. Anh chuyển chủ đề câu chuyện “Hơn nữa anh thường không cho phép ai vào đây”.Nghe vậy, Ôn Thư Du chỉ có thể im hoàn toàn không hề phát hiện nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện trên khóe môi người đàn ông.…Xe dừng trước một tòa nhà ngập nắng chan hòa được che mát bởi những cành cây đàn ông cởi dây an toàn, xuống xe vòng qua bên này mở cửa, ý bảo Ôn Thư Du xuống xe.“Em không cần phải đi xuống đâu đúng không?”. Cô nắm chặt dây an toàn không chịu nhúc tiếp theo, người đàn ông lại đẩy cửa xe ra, chống tay lên nóc xe rồi cúi người xuống “Em sợ gì?”.Ôn Thư Du vô thức rụt người về sau, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, cô liền nhanh chóng quay đi “Em có gì mà phải sợ. Nhưng, em cũng không cần phải đi lấy rượu, chẳng phải hầm rượu cũng không cho phép người khác vào…”.Anh cười một tiếng rất khẽ, rồi bỗng nhiên đổ người về phía cô.“Anh…”. Cả người Ôn Thư Du lập tức cứng đờ, ba chữ “Làm gì vậy” nghẹn trong cổ họng. Cô trơ mắt nhìn anh cúi đầu sát lại mình, đồng thời giơ tay lên như muốn ôm cô vào đến mức hô hấp muốn giao ngả người về sau, nín thở một cách khó tiếng “Lách cách” vang lên, khóa dây an toàn bị ấn xuống, một tay người đàn ông đỡ lưng ghế sau người cô, thân hình khẽ dừng một lát, sau đó nói “Xuống xe thôi”.Nói xong, anh lùi về phía sau rồi đứng an toàn trước người đã nhẹ nhàng rút lại, cọ vào lớp vải phát ra âm thanh sột Thư Du đột nhiên phản ứng lại, rõ ràng chỉ là tháo dây an toàn, mà anh lại cố tình làm ra hành động khiến người khác hiểu nhầm như vậy để làm gì! Cũng đâu phải là cô không biết!Cô mím môi, lặng lẽ xuống khỏi người bước lên bậc thang tiến vào đại sảnh, nhân viên bên trong rất thức thời không bước lên, đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi vào hành lang bên Thư Du đứng sang một bên chờ người đàn ông mở cửa, nhưng anh lại xoay người đẩy cửa một căn phòng bên trái hành khó hiểu nhìn phòng được bài trí như một phòng để áo quần đơn giản, người đàn ông tiện tay lấy một chiếc áo choàng màu đen vắt lên cánh tay, khi bước ra thì đóng cửa vừa thu hồi ánh mắt quay đầu lại, tầm nhìn bỗng nhiên bị choáng váng, cả người liền bị một thứ gì đó bao Thư Du luống cuống mò mẫm, kéo chiếc áo che gần hết đỉnh đầu áo anh vừa lấy ra lúc này đã khoác trên người cô. Chỉ là chiếc áo khoác thực sự quá dài so với cô, nó gần như đã quét xuống thò tay ra nắm lấy cổ áo, ngơ ngác nhìn anh.“Bên trong lạnh”. Anh nhướng mày, liếc nhìn dáng vẻ cô khoác lên chiếc áo của mình “Mặc vào”.Nói xong, anh quay người bấm mật mã, cửa phát ra tiếng bíp, sau đó là tiếng mở Thư Du ngây người nhìn chiếc áo khoác trên người mình, cả người phút chốc trở nên mất tự giờ Lương Yến Tân không những không thu liễm mà ngược lại còn có vẻ trắng trợn hơn vì cuộc nói chuyện vừa rồi của họ trong lý mà nói thì cô nên từ chối, nhưng nhiệt độ trong hầm rượu thường chỉ hơn mười độ mà quần áo trên người cô lại quá mỏng nên không có tác dụng gì, vì vậy cô cũng không cứng đầu từ chối Thư Du nhanh chóng nhấc chân bước theo, nhưng áo khoác quá dài, khi đi có phần không tiện nên cô đành phải vén vạt áo bước về phía áo của anh dài thật đấy…cô oán thầm, có lẽ bản thân mình cũng buồn cười giống như trẻ con mặc trộm áo quần của người suy nghĩ miên man, cô nhìn thấy người đàn ông vừa quay người đóng cửa chợt dừng lại nhìn cô, tiếp đó khóe môi mấp máy, trong mắt hiện lên ý cười không hề giấu mặt Ôn Thư Du nóng bừng, ngẩng cằm lên ra vẻ nghiêm túc trừng anh “Có gì mà buồn cười”.Lương Yến Tân “Ừ” một tiếng, mím khóe môi, một tay ấn cửa, hơi dùng sức đóng chặt cửa lại “Không buồn cười”.Nghe thấy tiếng đóng cửa “lách cách”, trong lòng cô không hiểu sao lại run lên, có chút lo lắng, vì thế cô vội lùi về sau hai bước rồi quay người lại, lẳng lặng nhìn cấu trúc và cách bố trí của hầm mặt là một đại sảnh tròn rộng lớn, mặt tường cũng nối liền với đường cong của gian phòng, tương đương với một mặt tường. Mặt tường trưng bày tủ rượu màu tối, từng hàng xếp ngay ngắn, mỗi ngăn đều chứa một chai chùm đơn giản treo từ trần nhà rủ xuống, ánh sáng ấm áp, hơn nữa độ sáng cũng không quá cao. Nhiều đèn ẩn dưới trần nhà và vách tường tạo thành một vòng tiếp nối có thể đếm được số lượng rượu ở đây bằng mắt thường. Cô có thể tưởng tượng được Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu sẽ có phản ứng gì nếu nhìn thấy nơi ngày, hẳn là sớm nhảy dựng lên vì phấn ở đây đúng là hơi lạnh, Ôn Thư Du không nhịn được phải siết chặt áo khoác thoáng nhìn thấy người đàn ông chỉ có chiếc áo sơ mi trắng trên người, cô đấu tranh một hồi vẫn không nhịn được hỏi anh “Anh không lạnh à?”.“Quen rồi”. Vừa dứt lời, anh lấy một chai rượu từ một trong các ngăn rồi bước đến bên cạnh chiếc bàn đá cẩm tay trắng nõn thon dài xoay lại cầm lấy hai ly rượu phía bên cạnh, sau đó mở chai, rót rượu; động tác trên tay tuy bình thường nhưng trông uyển chuyển dễ Thư Du nhìn một cách ngơ ngác, nhận ra mình đang xuất thần liền vội vàng liếc mắt nhìn đi chỗ khác.“Nếm thử một chút không?”. Anh bỗng nhiên rượu đặt trên bàn sát cạnh cô, đáy ly va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh lanh đây rất trống trải, giọng nói của anh khiến cô có một loại cảm giác hoảng hốt không chân Thư Du chậm rãi bước tới nhưng không cầm lấy ly rượu “Không phải chúng ta lấy rượu rồi đi à?”.“Nhiệt độ ở đây rất thích hợp để bảo quản rượu, nếu em không rời đi ngay thì tất nhiên không cần phải lấy nó ra ngay bây giờ”.“Vậy chúng ta đến đây làm gì?’. Ôn Thư Du mở to mắt, nhất thời cảm thấy mình bị lừa Yến Tân nhìn cô chằm chằm, khẽ mỉm cười “Đến hầm rượu thì còn có thể làm gì”.“Nhưng em đâu có nói em muốn uống rượu”.Không muốn uống? Anh thầm cười trong lòng, nghĩ đến dáng vẻ hai má cô đỏ bừng khi uống rượu trong quán bar lần đó, đầu ngón tay anh búng nhẹ vào thân chai “Nhiệt độ trong hầm rượu thấp, uống một chút mới không bị lạnh”.“Muốn uống gì tùy ý chọn”. Lương Yến Tân lại nâng mắt nhìn cô “Nhưng… chỉ có thể uống ở đây”.Anh biết rằng nếu không dẫn cô đến đây, e rằng người này đã trốn về khách sạn như rùa rụt vào mai vậy. Rùa đen rụt đầu phải cho uống rượu để tăng thêm can đảm, miễn cho anh nói chưa được mấy câu thì cô đã muốn trốn nhiên anh rất rõ, người đã bị anh dẫn đến rồi, vậy thì cô sẽ khó có thể từ chối cám dỗ Thư Du quả thực đã bị dao mặt là do sự thu hút của “tùy ý chọn” quá lớn, một lý do khác quan trọng hơn là cô muốn uống rượu để có thêm can mà biết được một lúc nữa Lương Yến Tân sẽ nói gì, hoặc là dẫn cô đi chỗ khác. Cô thừa nhận bản thân hơi nhát gan, cô sắp không chống đỡ được bầu không khí và dáng vẻ đó của người đàn nữa anh đã bảo cô lựa chọn, nếu cô không làm gì thì không lẽ hai người cứ giằng co như thế này mãi sao.“Tùy ý em chọn? Chọn rượu gì cũng đều được à?”.Anh nhướng mày “Ừ” một tiếng, “Không uống được nữa thì chọn loại em thích rồi mang đi”.“Thế thì anh đừng hối hận nhé”. Ôn Thư Du quấn áo khoác rồi quay người, chậm chạp bước đến gần ngăn rượu dưới Yến Tân mỉm cười một cách khó hận?…Một người cố tình dung túng, một người cố tình phóng túng, kết quả cuối cùng là…Ôn Thư Du hình như uống hơi ra, cô còn chưa uống đến mức tửu lượng của mình, nhưng hôm nay cô lại dễ say hơn bình qua tửu lượng của cô có vẻ rất thất thường. Ôn Thư Du lắc đầu qua lại, cảm thấy mình chỉ có chút váng đầu, chắc không có vấn đề gì tại cô cảm thấy hơi “ấm áp” quá, áo khoác trên người càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt nghĩ tới đây, hai tay cô đã nhanh hơn một bước, trực tiếp cởi áo khoác nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông bất ngờ lại gần từ phía sau quấn chặt áo khoác lên người cô, không cho cô bất kỳ sự phản kháng nào, chỉ để lại phần đầu ở bên ngoài.“Anh làm gì thế hả, em nóng, không muốn mặc nữa”. Ôn Thư Du cau mày, trên mặt tràn đầy sự bất thấy giọng điệu của cô, tay Lương Yến Tân khựng lại “Uống say rồi?”.“Còn lâu, uống rượu sẽ làm cơ thể nóng lên không phải là rất bình thường à”.“Được rồi, đừng uống nữa”.Ôn Thư Du giương mắt nhìn “Em chưa uống được bao nhiêu mà”.“Vậy em nói xem mình uống được bao nhiêu rồi”, Lương Yến Tân giễu cợt “Còn nhớ rõ không?”.“Cũng chỉ một chút”. Cô chột dạ nhìn anh, chầm chậm bổ sung “Mỗi loại một chút”.Lương Yến Tân hơi đau đầu, vốn anh chỉ muốn khiến cô can đảm hơn, kết quả anh không để ý thì cô đã uống đến say mèm.“Đừng uống nữa, ra ngoài trước đã”.“Em còn muốn chọn thêm một chai”. Ôn Thư Du chớp mắt nhìn anh “Đem về tặng cho A Chu và Gia Ninh”.Thấy cô nói chuyện rõ ràng và đứng cũng vững vàng, Lương Yến Tân không nói thêm nữa, buông áo và vạt áo của cô rồi lùi hai bước, nâng cằm tỏ ý bảo cô tự đi ngờ, bước chân cô vừa động, tựa như nhớ đến chuyện gì đó chợt dừng lại rồi nhìn về phía anh với khuôn mặt tươi cười “Cảm ơn chú Lương”.Thái dương Lương Yến Tân khẽ xong, Lương Yến Tân xoay người muốn đi đến ngăn rượu phía sau. Nhưng có lẽ do quay người quá nhanh nên cô cảm thấy chóng mặt, dưới chân có cảm giác như giẫm phải bông, bất chợt loạng choạng vài tùy tiện vươn tay ra muốn đỡ thứ gì đó để đứng vững, nhưng lại rơi vào một vòng tay, mà cô cũng vừa may nắm lấy tay áo của người Thư Du cau mày nhắm lại muốn làm dịu cơn chóng mặt, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không đợi được cảm giác chóng mặt biến có chút khó chịu nhoài người lên “thứ” có thể dựa vào trước mặt – lần này cô nắm chặt khuỷu tay của người đàn ông, nửa gương mặt cô áp vào tay áo của cơn mơ màng, cô cảm thấy dường như mình chính là Ôn Thư Du mười sáu tuổi kia, giờ phút này đang ôm người đàn ông mà cô lầm tưởng là anh trai của mình.“Anh ơi…”. Cô vô thức thốt lên, sau đó ngay cả bản thân cũng sững tiếp theo, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, để cô buông ra, sau đó giữ vai giúp cô đứng vững.“Lại nhận nhầm nữa, có phải em cố ý không?”. Anh khẽ cười một Thư Du ngơ ngác nhìn sáng trong hầm rượu ấm áp chiếu trên người và khuôn mặt anh, trông cực kỳ không chân như giấc mơ trước đây của cô, là giấc mơ vào tối hôm đó sau khi cô nhận nhầm người. Trong mơ anh cũng nắm lấy tay cô như thế này, dường như lời nói cũng giống y như nghĩ của cô có chút chậm chạp, cô cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mà không nói lời tay Lương Yến Tân đang giữ vai cô khẽ động đậy, sự khó chịu của anh dần dần giảm trong lòng ngây ngốc nhìn anh, mắt đẹp sóng sánh như rượu trong ly, khẽ dao động theo từng cái chớp mắt vô mắt, đôi má và đôi môi đều ửng hầu của anh khẽ trượt, rũ mắt cúi người hơi thở tràn đầy mùi rượu cũng như hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt thuộc về cô, cô vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần, vẫn không biết gì mà bất chấp liếm môi căng bóng giống như trái anh đào phủ đầy mật lặng lẽ chống một tay vào bức tường sau lưng cô, tay còn lại ôm lấy gáy cô, đồng thời khẽ nghiêng người cúi đầu nghĩ của Ôn Thư Du hoàn toàn rối loạn, lẩm bẩm “Chú Lương…”.Âm cuối cùng yếu ớt biến mất giữa môi lưỡi giao hòa. Ngôn Tình Nguồn 319,750 Hoàn Thành 053102 29/06/2022 Đánh giá từ 24 lượt Bạn đang đọc truyện Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều của tác giả Lệ Vũ. Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu.“Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”.Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”.Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”.Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh.“Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”.Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”.Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”.Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Thân Mật Nguy Hiểm hoặc Sau Mưa của cùng tác giả. Editor Rubybu/ Beta MạcÔn Thư Du sững sờ, nhanh chóng quay mặt đi cắn môi cố nhịn không bật cười.… Không xong, cô sắp không nhịn được rồi…Khuôn mặt Lương Yến Tân u ám nhìn sang bên cạnh, cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm xuống đất vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cơ thể lại khẽ run lên vì không nhịn được gái nhỏ chắc muốn ăn đòn. Anh nghiến chặt răng, lạnh lùng liếc nhìn thanh niên người Anh trước mặt một lần mỉm cười cứng đờ, lúng túng chỉ biết cười gượng “Ôn, tôi có nói gì sai không?”.“Đại khái, đại khái là vậy”. Ôn Thư Du nhẹ nhàng thở ra “Ừm… thật ra không phải là shu shu’ mà là ge ge’”.“Vậy shu shu’ nghĩa là gì?”.“Đó là chú. Quả thực xưng hô trong tiếng trung rất nhiều và khó nhớ”.“Ah! Đúng đúng đúng! Là ge ge’ mới đúng, tại tôi nhớ quá cẩu thả”.Lương Yến Tân nghe từ “chú” cả tiếng Trung và tiếng Anh liên tục văng vẳng bên tai, thái dương đột nhiên giật loạn.“Tôi xin lỗi! Là tôi nhớ sai rồi!”. Vẻ mặt Gavin rất áy náy “Anh Ôn, xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm anh, chỉ là trình độ tiếng Trung hiện tại của tôi còn quá kém, về sau nếu không chắc chắn 100% thì tôi nhất định sẽ không nói tiếng Trung nữa”.Ôn Thư Du nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lương Yến Tân, nhân lúc anh chưa nói gì khó nghe vội vàng hòa giải “Cậu cũng không phải cố ý gọi sai, anh ấy sẽ không để ý đâu”.“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, Ôn”. Chàng thanh niên lấy hết dũng khí mời “Ngày mai mọi người sẽ tụ tập ở nhà tôi xem phim, cậu có đến không?”.Ôn Thư Du đang định từ chối, nhưng cô lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng “Không cần, tôi e là cô ấy không có thời gian”.Giọng nói của anh trầm và từ tốn. Anh phát âm theo giọng Anh, có cảm giác kiềm chế và thêm chút ngạo dù giọng nói và âm điệu khá dễ chịu, nhưng ý nghĩa lời nói thì quả thật rất thô lỗ. Ôn Thư Du vội vàng nói chữa ngượng “Tôi phải ở cùng người nhà, cho nên… xin lỗi nhé”.Gavin hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại Ôn hầu như cũng không tham gia những buổi họp mặt riêng tư không quen biết và ít người như vậy, nên anh ta cũng nhanh chóng cảm thấy thoải ta miễn cưỡng chào tạm biệt, sau đó đẩy xe rời mặt Lương Yến Tân không chút biểu cảm nhìn chằm chằm người thanh niên đang rời đi, giật giật khóe môi, xoay người lạnh nhạt nói “Không để ý? Ai nói anh không để ý?”.Ôn Thư Du kiên trì xoay chuyển tình hình “Cậu ấy cũng đâu có cố ý, chỉ là có ý tốt muốn chào hỏi anh thôi mà”.“Có ý tốt? Còn nói anh nhìn lớn tuổi hơn em lại còn trùng hợp gọi nhầm xưng hô như vậy”. Anh đút một tay vào túi quần, cố gắng kìm nén, nhếch mép nhìn cô nhưng không cười “Còn muốn hẹn em đi xem phim”.“Cậu ấy hẹn nhưng em cũng đâu có đồng ý”. Cô biết Gavin có chút tình cảm với mình nên cô vẫn luôn lịch sự giữ một khoảng cách nhất định “Về phần tuổi tác… anh vốn dĩ lớn hơn em 10 tuổi còn gì”.Ánh mắt Lương Yến Tân chợt ngưng óc đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang, hơn nữa là một lại cảm giác trước nay anh chưa từng có – Trong thời gian ngắn như vậy, anh đã nhìn thấy hết người này đến người khác tiếp cận cô, nếu anh không có ở đây thì sao?Tần Hủ, Hạ Trạm, còn có tên Gavin không thể hiểu được cạnh cô sẽ xuất hiện những người bằng tuổi cô, hơn nữa chỉ nhiều lên chứ không ít đi. Mà hiện tại cuộc sống và suy nghĩ của họ xem ra cũng khác nhau rất nhiều. Cô đang ở độ tuổi tươi sáng rực rỡ vậy, biết đâu có khả năng cô cảm thấy bạn bè cùng trang lứa thú vị có thể cảm thấy cô đối với anh cũng có tình cảm thậm chí là thích anh, nhưng giờ anh đột nhiên không biết cô thích anh đến mức nào, và liệu đó có phải sự say mê nhất thời hay cảm giác “tự hoài nghi” này rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của anh, nhưng hiện tại lại xuất hiện rõ ràng đến vậy không khỏi càng khiến anh có chút nôn Yến Tân rũ mắt xuống, tự nhiên thu lại cảm xúc trong đáy mắt. Khi ngước mắt lên lần nữa, dường như mọi thứ đã trở lại bình thường.“Mười tuổi thì làm sao”. Anh đặt tay ở bên hông cô “Là ai trước kia ngoan ngoãn gọi anh là “Anh” hả?”.“Ờm, khi đó là do em còn nhỏ”.“Đừng trốn”. Anh dùng tay kéo cằm cô trở lại để cô nhìn mình “Gọi “Anh ơi” đi anh sẽ thả em ra”.Ôn Thư Du đỏ mặt, không nói nên giờ gọi “Anh”, cảm giác ý tứ trong xưng hô này đã thay đổi hoàn hoàn toàn không có ý tốt.“Không gọi hửm?”.“Sau này em sẽ không gọi anh là chú nữa”. Ôn Thư Du đành phải thay đổi suy nghĩ, ánh mắt chân thành cam Yến Tân nói đầy ẩn ý “Không cần, gọi “Chú” đôi khi cũng không tệ lắm”.Cô không hiểu “Khi nào?”.“Trước tiên cứ gọi “Anh” đi”. Anh cười như không cười “Những thứ khác sau này sẽ từ từ nói cho em biết”.Ánh mắt Ôn Thư Du né tránh, môi mọng mở ra rồi khép lại, tầm mắt chỉ dám đặt ở cổ áo sơ mi của anh, không hề dám ngẩng nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói ra hai chữ “… Anh ơi”.Yết hầu của Lương Yến Tân khẽ giật, ánh mắt căng thẳng, khuôn mặt biểu hiện một nụ cười hờ hững “Nói to một chút”.“Anh ơi!”. Cô trừng mắt nhìn biết xấu hổ! Còn bắt cô gọi đi gọi đã cảm thấy tốt hơn, thu lại ngón tay đang nắm cằm cô chuyển sang xoa má cô, cuối cùng xoa đầu cô “Ngoan”.Ôn Thư Du hừ nhẹ một tiếng, lúng túng đẩy tay anh ra rồi đi đến bên kia tủ giác ngón tay của người đàn ông chạm vào dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt ở cằm và má cô, hơi ấm mang chút ngứa ngày khiến tim cô đập nhanh cùng xe hàng cũng được chất đầy ắp. Lúc Ôn Thư Du mở ví ra thanh toán, ngẩng đầu lên đã thấy Lương Yến Tân mở ví rút thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên thu thẻ xong, anh cúi đầu ký tên, sau đó ngẩng đầu nhìn lại.“Muốn thanh toán hả?”. Anh lắc lắc ví tiền, nói đầy ẩn ý “Chờ sau này cầm ví tiền của anh đi rồi nói”.Ôn Thư Du hiểu ý anh, nhưng vẫn mở to mắt làm bộ như không khi thanh toán xong, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài lối ra của siêu thị. Anh im lặng đến đón lấy túi đồ xách ra xe trước, còn Ôn Thư Du đi vệ vệ sinh của trung tâm mua sắm được ngăn cách với bên ngoài bằng một lối đi yên tĩnh, lối đi có hai góc cua, hai bên có lối đi của nhân viên, cầu thang thoát hiểm và lối vào phòng chứa dụng cụ vệ hiếm khi đến đây, bởi vậy suýt nữa cô đã rẽ sai hướng sau khi rời khỏi nhà vệ rẽ vào góc cua đầu tiên, một người đàn ông bất ngờ bước ra từ nhà vệ sinh nam, trên người mặc một chiếc áo gió cũ, bộ râu xồm xoàm che hết nửa khuôn Thư Du cũng không chú ý nhiều, vừa bỏ son môi vào túi vừa tiếp tục đi ra ngoài. Tuy nhiên người đàn ông vốn đang đi trước mặt cô lại tụt lại phía sau vài bước vì ngồi xuống buộc dây cau mày, có chút cảnh nhiên, người đàn ông phía sau ngân nga hát, không rõ giai điệu ca từ, âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, trong giai điệu đứt quãng còn xen lẫn tiếng cười kỳ âm thanh này đột nhiên truyền đến trong lối đi trống trải, tạo nên tiếng vang rợn Thư Du lập tức kinh hãi, lúc này người phía sau cười hì hì hô một câu “Quý cô”, khiến cô sợ hãi lập tức bước nhanh hơn theo bản năng, vòng qua góc cua đầu cần qua một góc cua nữa là có thể ra phía bước chân phía sau đột nhiên biến mất, tiếng hát cũng vậy, như thể người đàn ông kia đã dừng lại ở góc cua đầu nhiên ngay khi cô đang kinh hãi không biết người đàn ông đó có thể đuổi theo nữa hay không thì tiếng bước chân vội vã đột ngột vang lên sau lưng cô, tiếp theo một bàn tay bỗng dưng nắm lấy cánh tay như một điềm báo trong cơn ác mộng, điều đáng sợ nhất có thể bất ngờ xảy việc đều bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Thư Du sợ hãi hét phía sau kéo cô lại “Em thật xinh đẹp, giống như người vợ đã mất của anh…”.Cô hoảng sợ quay người lại, vừa liều mạng giãy giụa vừa dùng túi xách đập đối phương “Anh buông tôi ra! Thả tôi ra!”.“Em đẹp quá, đã là người lớn rồi”. Người đàn ông nhếch miệng cười hạ lưu và bệnh hoạn “Em có thể cùng anh…”.Hắn vừa nói, vừa ra sức kéo cô vào lối thoát hiểm, cô căn bản không hề có khả năng phản kháng, chống cự lại, bị ép càng ngày càng gần đến cửa cầu thang.“Anh buông tôi ra!”.Một giây sau, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt cô, sau đó là tiếng kêu thảm thiết đau đớn của người đàn ông ép buộc cô. Vì bị đau nên bàn tay đang nắm lấy Ôn Thư Du đột nhiên buông đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô quay lại một tay nắm lấy cổ áo đối phương đập mạnh vào tường, tay còn lại nắm thành nắm đấm đập vào mặt đối phương, phát ra một tiếng “Bụp” trầm tươi chảy ra từ mũi và khóe miệng của người đàn ông râu ria khiến hắn trông rất thảm hại và đáng sợ, hắn đau đớn kêu lên “Buông ra! Dừng tay!”.Người tới coi như không nghe thấy, đốt ngón tay nắm cổ áo hắn trắng bệch, tay kia lại hung hăng giáng xuống nắm đấm thứ hai, thứ ba vào bụng mặt lạnh băng, mặt mày hung Thư Du sợ đến mức ngây dại, cho đến khi người đàn ông đi theo cô lại một lần nữa kêu thảm thiết cô mới đột ngột bừng tỉnh, vội vàng bước tới giữ chặt anh “Đừng đánh nữa! Nếu đánh nữa, sẽ xảy ra chuyện đó!”.Tay cô vừa chạm vào cánh tay Lương Yến Tân, mới phát hiện cơ bắp của anh đều căng cứng, ẩn chứa một sức mạnh dữ dội mà nóng bàn tay cô cuống quýt che mu bàn tay anh “Đừng đánh nữa! Em, em không sao!”.Lương Yến Tân lạnh lùng nhìn người đàn ông đang rên rỉ đau đớn, quai hàm căng chặt vì nghiến bàn tay đột nhiên có cảm giác mềm mại mang theo chút lạnh lẽo, hô hấp của anh chậm lại. Sau khi cố hết sức kiềm chế, bàn tay suýt chút nữa đập vào mặt đối phương cũng miễn cưỡng dừng lại.“Đừng đánh nữa”. Ôn Thư Du chỉ biết lặp lại mấy câu ngắn khô khan này “Sẽ xảy ra chuyện đó…”.Lương Yến Tân chán ghét liếc nhìn khuôn mặt bê bết máu của hắn, cuối cùng dồn sức, nắm chặt cổ áo đẩy hắn xuống đất, ánh mắt lạnh lùng trịch xế thong dong đến muộn vượt qua mấy người đang vây xem tiến lên, động tác nhanh chóng chuẩn xác lật người đàn ông đang lầy lội trên mặt đất, sau đó bắt chéo hai tay của đối phương ra sau lưng, đè hắn xuống đất, tay kia lấy điện thoại di động ra báo cảnh Yến Tân nhắm mắt lại đè nén lửa giận, xoay người cúi đầu nhẹ giọng hỏi “Em có bị thương ở đâu không?”.Ôn Thư Du ngây người nhìn anh, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu “Không có…”.Vẻ mặt của người đàn ông trông có vẻ như không có chuyện gì nhưng cô có thể nhìn rõ dấu vết nỗ lực che giấu của anh dưới vẻ ngoài bình tĩnh mắt anh vẫn còn nét tức giận và nóng nảy, độ cong của khóe môi vẫn rất cứng giây sau, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt, động tác cứng đờ, dường như là sợ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái vừa rồi, sợ làm cô tay anh nhẹ nhàng đặt lên sau gáy cô, mang theo ý tứ ngầm trấn an, động viên.“Đừng sợ”. Anh nhẹ nhàng Thư Du hoảng hốt tựa vào ngực anh, lúc này mới nhận ra mình đang khóc. Nước mắt vô thức trào ra thành những vệt nước lạnh lăn dài trên má. Cho đến khi cọ vào lớp vải áo trên ngực anh, hai má cô mới cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo lẽ là do vừa rồi bị hoảng sợ, sau đó đột nhiên nhìn thấy anh tới…Cô ngây người suy nghĩ, chớp mắt những hình ảnh vừa rồi lại xuất hiện không hề báo trước. Người đàn ông nhếch nhác, tiếng những bước chân theo sát, tiếng hát và tiếng cười kỳ quái, cùng những lời nói kinh tởm…Cả người Ôn Thư Du vô thức run rẩy, bỗng dưng ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, vùi đầu vào ngực may, vẫn may…Vẫn may vì anh đã đến, vẫn may vì có anh ở đây…Hốc mắt cô nhanh chóng nóng tác của Lương Yến Tân hơi dừng lại, tay anh lại ôm chặt cô hơn, an ủi “Đừng sợ”.Đáp lại là tiếng nức nở nhẹ trong lòng anh.……Người đàn ông nhanh chóng bị cảnh sát đưa về đồn. Sau khi điều tra, người ta phát hiện ra hắn không phải lần đầu phạm tội, trước đó hắn đã làm chuyện tương tự ở khu vực gần đuôi, cố tình tạo ra những tiếng động lạ hoặc làm những hành động kỳ lạ để đe dọa, sau đó tấn công những phụ nữ độc khi đến đồn cảnh sát, Ôn Thư Du đã trả lời một số câu hỏi theo quy trình, cô không biết Lương Yến Tân đã làm hay nói gì sau cũng tạm thời không muốn mắt Lương Yến Tân nặng trĩu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên đang khoác áo anh, nhắm mắt co ro bên cạnh như đã anh biết cô không anh muốn định hỏi cô đêm nay có muốn ở lại nhà anh ở Anh hay không, nhưng xét thấy cô đang sợ hãi, nếu chuyển sang một môi trường xa lạ có thể sẽ phản tác dụng, nên anh đành dập tắt ý chạy đến phía dưới căn hộ, Lương Yến Tân không để tài xế làm, tự mình vòng sang phía bên kia xe mở cửa. Trước khi mở, anh liếc nhìn người tài xế đã xuống xe “Để xe lại, lát nữa anh có thể đi”.“Lương thiếu, anh không về nhà nghỉ ngơi sao?”. Người tài xế ngạc nhiên hơi nhíu mày, thản nhiên nói “Đêm nay tôi sẽ ở lại trông cô ấy”.Trông một đêm? Trong lòng tài xế biết rõ ý của anh để xe ở lại là không có ý ở lại trong căn hộ, chẳng lẽ là muốn ngồi trong xe cả đêm?Nhưng người tài xế chưa kịp hỏi lại thì anh đã mở cửa xe rồi cúi Yến Tân vừa cúi xuống định ôm cô lên, thì thấy người mặc áo gió đã mở mắt. Đôi mắt tinh tường, lúc này đang nhìn anh.“Để anh ôm em lên nhé?”. Anh thì lắc đầu, mím môi cụp mắt xuống “Em không bị thương, em có thể tự đi được”.Thân hình anh hơi dừng lại, cuối cùng lùi về sau hai bước, che đỉnh đầu để cho cô xuống lầu, Ôn Thư Du đi tới trước cửa lấy chìa khóa, cúi đầu chăm chú mở Yến Tân đứng bên cạnh nhìn cô. Trong tầm mắt anh là mi mắt cô rũ xuống cùng đôi môi hơi mím lại, thân hình bị áo gió của anh bao bọc rõ ràng mảnh mai nhưng lại tự đứng lên như một cành cửa mở ra, hai người lần lượt đi vào, anh đứng sau lưng nhìn cô cúi đầu cất chìa khóa và túi xách, thay giày và cởi áo khoác.“Em muốn làm gì?”. Anh bỗng nhiên hỏi “Đi tắm rửa rồi ngủ một giấc chứ?”.Anh thà để cô tiếp tục khóc, sợ hãi trong vòng tay anh như cô đã từng vài giờ trước, hoặc tự nói với bản thân rằng cô đã sợ hãi như thế nào vào thời điểm đến đây, trái tim của Lương Yến Tân như bị bóp chặt không nên để cô đi bộ một mình qua một lối đi dài như cô vẫn không chịu thể hiện mặt yếu đuối của mình khi đối diện với anh, có lẽ nguyên nhân là vẫn chưa đủ tin thở của anh dường như đột ngột bị tắc nghẽn, anh đành phải nhắm mắt, im lặng bình tĩnh.“Hình như em hơi buồn ngủ”. Ôn Thư Du kéo ống tay áo “Có lẽ em muốn ngủ một giấc. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi… chẳng phải anh nói mấy ngày nay vẫn chưa nghỉ ngơi tử tế mà”.Cả người cô cạn kiệt không có tinh thần, một phần là bởi vì cô sợ hãi, một phần cũng là bởi vì… cô nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của mình trong lòng anh, vẫn luôn cảm thấy không được tự đầu tiên vòng tay của anh khiến cho cô có cảm giác khác ngoài cảm giác tim đập giác an toàn. Khi nghĩ đến từ này, đáy lòng cô nhen nhóm sự lưu luyến muốn dựa vào. Điều này càng khiến cô thêm phần bối Yến Tân nhìn cô “Anh sẽ ở lại với em”.“Không cần đâu, căn hộ rất an toàn”. Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn anh nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống “Em sẽ không tùy tiện mở cửa cho người khác, hơn nữa em sẽ đi ngủ ngay”.Một lúc lâu sau, cuối cùng anh khẽ gật đầu “Vậy được”.…Cánh cửa nhẹ nhàng khép Thư Du còn nắm chặt tay nắm cửa, bởi vì cách cửa rất gần, cho nên cô gần như có thể nghe được tiếng bước chân của người đàn ông đang rời buồn bã chậm rãi quay người, lê chân đi vài bước về phòng vừa xoay người đi vài bước, căn hộ rộng rãi quen thuộc bỗng chốc biến thành một không gian trống trải và yên tĩnh đến đáng đứng một mình trong phòng khách, xung quanh yên tĩnh trống trải như có thể tạo nên tiếng phòng bếp đóng chặt khiến cô không dám nhìn thêm nữa, tai cô dường như có thể lọt vào được những tiếng động rất như cảm giác trước kia xem phim ma ở nhà một mình… Nhưng còn đáng sợ hơn, vì chuyện khiến cô sợ hãi đã xảy ra cách đây vài có gì phải sợ. Ôn Thư Du hít một hơi thật sâu, yên lặng tự an ủi bản thân, từ từ đi về phòng ngủ lấy quần áo mặc ở nhà, sau đó đi vào phòng cửa lại, cô mở vòi hoa sen đợi nước chảy tí tách rơi xuống mặt đất, rèm cùng cửa phòng tắm tạo thành một lớp ngăn cách âm thanh với bên đi sự chú ý và nhận thức về các không gian khác trong nhà làm cho cô cảm thấy hơi bất định cởi váy, Ôn Thư Du đột nhiên nghe thấy có tiếng động ngoài cửa… hình như là tiếng thứ gì đó đột nhiên bị giật trong phòng khách căn bản không có người, làm sao có thể?… Có phải là Lương Yến Tân không? Cô đoán lung tung, nhưng nhanh chóng bác bỏ. Bởi vì anh không có chìa khóa căn cô cứng đờ, cô nín thở một lúc rồi mở khóa cửa chạy ra phòng khách. Nhưng phòng khách không có ai, cửa phòng bếp vẫn đóng, dường như không có gì thay phải là do cô quá mức sợ hãi mà nghe nhầm chứ? Cửa đóng rất chặt, không ai có thể lẻn vào có thể là cái gì đó để không ngay ngắn vừa mới rơi Thư Du sững sờ quay đầu lại, sống mũi cay cay không giải thích được. Cô cũng không biết vì sao, nhưng hiện giờ cô rất muốn hấp tấp bước nhanh đến trước cửa, nhưng chợt dừng lại khi bàn tay đã đặt lên nắm anh đã đi rồi, cũng đã lâu vậy, nhất định đã lái xe rời đi ảo não dựa vào cửa với ánh mắt buồn bã lẫn hối hận. Sớm biết vậy sẽ không để anh đi… cứ nói mình sợ hãi nên muốn anh ở lại thì sao chứ?Đến chết vẫn sĩ Thư Du sụt sịt, ngón tay gảy tay nắm cửa, thoáng chốc nước mắt đã lưng là… cứ thử ngó một cái xem sao? Biết đâu?Nghĩ vậy, cô lập tức đứng thẳng dậy mở khóa “Cạch” một tiếng, khe cửa dần dần mở rộng, nhưng chỉ lộ ra hành lang trống Thư Du giữ chặt tay nắm cửa, cắn nhiên, anh đã đi rồi…Ngay khi ý nghĩ ấy nảy ra tong đầu, một cánh tay đột nhiên nắm lấy cánh cửa rồi mở ra. Một người đàn ông cầm áo khoác trên tay xuất hiện trong tầm mắt vẫn như lúc rời khỏi căn hộ của cô, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, chiếc áo gió tùy tiện vắt trên ra có lẽ anh vẫn chưa đi mà canh cửa suốt nãy đàn ông ngẩn người nhìn cô, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại cau mày nhìn cô chằm chằm “Sao em lại khóc?”.Có sự căng thẳng và lo lắng trong giọng nói của anh, nhưng âm điệu lại nhẹ nhàng và bình tĩnh lạ thậm chí còn không Thư Du đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cảm xúc kinh hãi vừa rồi cũng biến không kìm được, nước mắt lại chực trào, đành phải nhanh chóng chớp mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, lúng túng mở miệng “Anh… đừng đi được không?”. 🍒 Tên truyện Em chỉ mình anh nuông chiều Tên truyện do editor đặt🍒 Tên tiếng Trung 于他掌中娇纵🍒 Hán Việt Vu tha chương trung kiều túng🍒 Tác giả Lệ Vụ🍒 Nguồn Tấn Giang🍒 Editor Vô Ưu Sơn Trang🍒 Độ dài 77 chương + 35 Phiên ngoại🍒 Bìa Me.🍒 Ngày mở hố 07/01/2022/ 🍒 Ngày lấphố 29/06/2022 GIỚI THIỆU NỘI DUNG Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những mười tuổi khi mới 16 tuổi. Ở Đình Thành, chẳng ai không biết người đó là một cậu ấm cứng đầu. “Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”. Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau sáu năm, cô cố ý gọi anh là “chú Lương”. Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”. Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp anh. “Yến Tân”. Cô nghe thấy anh cả mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”. Người đàn ông ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”. Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”. Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt. Người trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non! Lương Yến Tân cũng chẳng thèm hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người. Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”. Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”.Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”. Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác chính Ôn Thư Du, Lương Yến TânTóm tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp DANH SÁCH CHƯƠNG 🍒 01 🍒 02 🍒 03 🍒 04 🍒 05 🍒 🍒 06 🍒 07 🍒 08 🍒 09 🍒 10 🍒 🍒 11 🍒 12 🍒 13 🍒 14 🍒 15 🍒 🍒 16 🍒 17 🍒 18-1 🍒 18-2 🍒 19 🍒 20 🍒 🍒 21 🍒 22 🍒 23 🍒 24 🍒 25 🍒 🍒 26 🍒 27 🍒 28 🍒 29 🍒 30 🍒 🍒 31 🍒 32 🍒 33 🍒 34 🍒 35 🍒 🍒 36 🍒 37 🍒 38 🍒 39 🍒 40 🍒 🍒 41 🍒 42 🍒 43 🍒 44 🍒 45 🍒 🍒 46 🍒 47 🍒 48 🍒 49 🍒 50 🍒 🍒 51 🍒 52 🍒 53 🍒 54 🍒 55 🍒 🍒 56 🍒 57 🍒 58 🍒 59 🍒 60 🍒 🍒 61 🍒 62-1 🍒 62-2 🍒 63 🍒 64 🍒 65 🍒 🍒 66 🍒 67 🍒 68 🍒 69 🍒 70 🍒 🍒 71 🍒 72 🍒 73 🍒 74 🍒 75 🍒 76 🍒 77 🍒 HOÀN CHÍNH VĂN PHIÊN NGOẠI ÔN THƯ DU ❤️ LƯƠNG YẾN TÂN 🍒 78🍒 79 🍒 80 🍒 81 🍒 82 🍒 83🍒 🍒 84 🍒 85 🍒 86 🍒 87🍒 88🍒 89🍒 🍒 90 🍒 91 🍒 92 🍒 93🍒 94🍒 95🍒 🍒 96 🍒 97 🍒 98🍒 99🍒 100🍒 101 🍒 PHIÊN NGOẠI ÔN LÃNG DẬT ❤️ TỐNG GIA NINH 🍒 102 🍒 103 🍒 104🍒 105🍒 106🍒 🍒 107 🍒 108 🍒 109🍒 110 🍒 PHIÊN NGOẠI KHÚC VÂN CHU ❤️ LỘ KINH TRÌ 🍒 111 🍒 112 🍒 HOÀN TOÀN VĂN Em chỉ mình anh nuông chiều kể về tình yêu trong giới hào môn của cô gái nhỏ dành cho người đàn ông hơn cô 10 tuổi. Tên truyện Em chỉ mình anh nuông chiều Tác giả Lệ Vụ Editor Vô Ưu Sơn Trang Thể loại Ngôn tình, hào môn thế gia, trâu già gặm cỏ non, nữ truy, sủng ngọt, HE. Số chương 77 chương + 35 Phiên ngoại Giới thiệu truyện ngôn tình Ôn Thư Du được bố mẹ và anh trai của mình nuông chiều từ nhỏ, chuyện phản nghịch nhất mà cô từng làm là thích một người đàn ông hơn cô những 10 tuổi, khi ấy cô mới 16 tuổi. Ở Đình Thành, không ai không biết người đó chính là một cậu ấm cứng đầu. “Em ấy hả?” Biết được tâm ý của cô gái nhỏ, người nọ cười khẽ “Vẫn chỉ là một cô nhóc thôi”. Cô buồn bã xấu hổ, trong lúc tức giận đã quyết định đi du học. Đối diện với người đàn ông vui buồn không thể hiện ra mặt sau 6 năm, cô còn cố ý gọi anh là “chú Lương”. Hết kỳ nghỉ, cô trở về nước Anh nhưng lại bị người đàn ông dụ dỗ bắt được, anh cười nhạo “Chú hử?”. Ở nơi đất khách quê người, cô giấu bố mẹ lẫn anh trai lén lút gặp mặt anh. “Yến Tân”. Cô nghe thấy tiếng anh cả của mình hỏi anh trong điện thoại “Anh lại ra nước ngoài hả?”. Người đàn ông đang ôm cô từ phía sau, hờ hững đáp “Ừ, bàn chuyện làm ăn”. Cúp điện thoại, anh lại cười thầm bên tai cô “Còn muốn anh phải lén lút đến khi nào?”. Bị hậu sinh mình tán tưởng bắt mất con gái, bị bạn tốt nhiều năm cuỗm mất em gái, vợ chồng và hai cậu con trai nhà họ Ôn lập tức trở mặt. Người trong vòng truyền tai nhau “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non! Lương Yến Tân cũng chẳng thèm cảm thấy hổ thẹn, tặng trang viên ngoài vịnh, gióng trống khua chiêng khoe khoang với tất cả mọi người. Ôn Thư Du leo lên lưng anh, cắn vành tai anh, nói “Hơn ba mươi tuổi rồi, anh có thể chững chạc hơn được không?”. Người đàn ông gian manh cười với cô “Chê anh già hử?”. Cô lập tức lùi lại “Già… càng già càng dẻo dai!”. Tag Yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp. Vai chính Ôn Thư Du, Lương Yến Tân Tóm tắt trong một câu “Chú Lương” trâu già gặm cỏ non. Lập ý Cảm nhận cuộc sống tươi đẹp Mời các bạn tham khảo thêm nhiều truyện ngôn tình hay truyện full khác tại

em chỉ mình anh nuông chiều