ĐÀU Chương CO SỞ LÝ LUẬN VÈ NHU CẢU TÂM LÝ CỦA CHA MẸ CÓ CON Tự KỲ 1.1 Tồng quan nghiên cửu nhu cầu tâm lý cùa cha mẹ có rối loạn phố tự kỳ 1.1.1 Nhừng 3.8 Nhu cầu (hơng tin cha mụ có RLPTK 50 Bang 3.9 Nhu cầu hỏ trợ cùa cha mẹ có RLPTK 51 Báng 3.10
Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô
Cuộc đời mỗi chúng ta đều có những khoảng thời gian rất đáng ghi nhớ, những tình cảm không dễ gì phai nhạt. Có thể nói, một trong những đoạn đời thật đẹp là thời học sinh với bảng đen, phấn trắng, là hình bóng bạn bè, thầy cô và kỉ niệm trong sáng tuổi hoa niên. Có khi đến những năm tháng rất xa sau
2014. ) Wrestling Aka Resseuring. ( 9 votes, average: 4,67 out of 10) Trạng Thái: HD Thời Lượng: 87 phút Phim Người Lớn. Xem Phim. Đạo diễn: Kim Ho-joon. Quốc gia: Hàn Quốc. Diễn viên: Choi Sung-guk Go Yoon-hoo Ha Na-kyung.
Rồi hôm qua trở lại nhà ba quét dọn,định là nấu vài món,quét dọn một chút rồi về.Thấy ba mình không có vẻ gì Nhàn yên tâm nhưng lại cãm thấy mất mát rồi lại không biết nghỉ sao gọi điện cho thằng Đức nói sáng mai mới về.Nhàn dọn bửa cơm tối ,hai cha con ngồi ăn
Về chuyện đời của cô gái đã chết dưới nấm mồ kia, một phần có thể là do sự cả tin đến mức ngu dốt của chàng trai đó, cũng một phần là do sự mù quáng trong cuộc tình của cô ta.
t8tU. Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 đang đến gần, vào những ngày này nhiều câu chuyện cảm động về tình cảm thầy trò được nhắc lại cũng như được chia sẽ rộng rãi với nhiều cung bậc và cảm xúc khác nhau. Hãy cùng đọc và cảm nhận câu chuyện ý nghĩa về tình thầy trò qua chia sẻ bên xưa đến nay tình thầy trò luôn là tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao quý, vì tôn sư trọng đạo luôn là truyền thống đáng quý của dân tộc ta, truyền thống ấy lại càng được thắp sáng và khơi gợi trong ngày 20/11. Để ôn lại kỷ niệm vào ngày lễ đáng nhớ này, các bạn hãy cùng Golden Gift Việt Nam dành một chúc thời gian để cùng suy nghĩ những câu chuyện cảm động về tình cảm thầy trò dưới đây nhé. ►Xem thêm Quà tặng thầy cô ngày 20/11 nó cứ mân mê những đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó… Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”! Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”. Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó. Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! nó cứ mân mê những đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng của thầy lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”. Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở “Thầy ơi… sao không đợi con về…!?”. Vì nó cứ đinh ninh nếu đổi những đồng kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về Câu chuyện số 2 Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử Sau ba năm tôi mới có dịp trở lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, và những chiếc ghế đá vẫn ở đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời cắp sách. Tiếng trống trường đã điểm, giờ ra chơi đến. Tôi lại bóng dáng của cô từ trong lớp, vẫn dáng hình ngày xưa khi gieo mầm con chữ cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy đến lớp, vẫn chèo lái những con thuyền mơ ước của những cậu học trò nhỏ chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng cô nhẹ nhàng phân tích cho học sinh chúng tôi những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng vang dội của quân ta khắp các chiến trường. Chốc chốc cô ngừng giảng và nhìn đám học trò đang tròn mắt suy ngẫm. Chính cô cũng không thể nhận ra được những thế hệ học trò đó còn nhớ mãi công ơn của cô tự ngày nào. Tranh chữ Ân sư mạ vàng - món quà ý nghĩa tặng thầy cô dịp 20/11 năm nay ảnh Golden Gift Việt Nam Cô về trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn sơ. Ngày mưa cũng như ngày nắng cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất đã bạc màu đến lớp. Có lần những hôm trời mưa bão rất to mà cô vẫn cố đạp hơn chục cây số đến lớp vì sợ học sinh phải chờ. Có khi nước ngập quá bánh xe mà cô vẫn bước tiếp, đến lớp thì cả thầy cả trò đều ướt hết. Phòng học dột nát không thể theo học. Những khi mưa gió như vậy cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi người ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những có nghị lực phi thường. Giờ đây khi mọi thứ đã được thay mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy sử nên tính cô rất nghiêm khắc. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết tự phấn đấu vươn lên. Cô thường bảo, lịch sử là cái gốc rễ của một quốc gia dân tộc, khi các em hiểu sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông cha ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh ngoan trong mắt cô. Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình bóng cô mỗi ngày lên lớp thì vẫn vậy. Những học trò đầu tiên của cô nay đã đầu hai thứ tóc cũng không sao quên được những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn dạy cách làm sao để hiểu và nhớ về một sự kiện lịch sử lâu nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân tại sao và giải thích được những sự kiện, những mối ràng buộc đó thì em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”. Tôi còn nhớ kỷ niệm về cô khi còn đang học phổ thông. Là một học sinh chuyên văn nên tôi rất thích những môn xã hội, đặc biệt là tìm hiểu những kiến thức lịch sử. Khi còn học ở trung học cơ sở tôi đã được nghe những thông tin về cô với phương pháp dạy hay, là một giáo viên giỏi ở trường. Và khi theo học cô tôi thực sự bị thuyết phục bởi cách giảng dạy ân cần và chu đáo. Trong những giờ giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện then chốt nhất, có tính quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường dặn chúng tôi “muốn học được lịch sử thì cần phải biết hệ thống kiến thức, tóm gọn vấn đề lại rồi triển khai thật nhỏ ra. Như vậy vừa nhớ lâu lại không bị mất ý”. Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài kiểm tra. Không chỉ cho chúng tôi những bài học lịch sử mà cô còn dậy cách đối nhân xử thế ở đời. Cô cho mỗi chúng tôi biết thế nào là cuộc sống thực tại, nó không màu hồng cũng không trải thảm đỏ mà mỗi trái tim non nớt chúng tôi vẫn hoài tưởng. Cô vẫn ví, cuộc đời như một cuộc chiến đấu chính bản thân mình vậy. Nếu kiên cường thì họ sẽ không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ cần sơ xảy họ có thể đánh đổi cả cuộc đời. Tôi mơ hồ hiểu những gì cô nói, nhưng đến giờ thì đó lại là bài học đáng giá theo mãi cuộc đời tôi. Mỗi một năm trôi qua cô đón một thế hệ học trò tìm đến những điều mới mẻ trong trang sách lịch sử. Nhưng cũng là lúc cô tiễn thế hệ học trò của mình đi. 40 năm như vậy, sau 27 năm mà “tay lái” của cô vẫn vững mái chèo. Cô không còn đạp xe đến lớp như ngày xưa nữa, cô không còn giảng bài khi lớp ngập mưa, nhưng những tiếng giảng của cô vẫn trong trẻo và dịu hiền. Nó vẫn hàng ngày dẫn dắt những thế hệ học trò như chúng tôi tìm đến được những chân trời mới. Cô trang bị cho mỗi chúng tôi đầy đủ hành trang tri thức và vốn sống của cô để chúng tôi không còn lạ lẫm và bỡ ngỡ khi bước chân vào đời. Những đồng nghiệp của cô vẫn nghĩ sao cô tận tâm với học trò đến vậy. Cô cười nhẹ và nói “Nó đã theo cái nghiệp mất rồi, thiếu học sinh như thiếu chân tay vậy. Không sao chịu được”. Có lẽ nhờ cô mà những bài giảng lịch sử vẫn thấm nhuần trong tôi. Mỗi khi tiếp cận một sự kiện tôi không quên tìm kỹ về nguyên nhân của nó. Hiểu nghề để làm nghề như cô vẫn dặn chúng tôi. Sẽ mãi nhớ những kỷ niệm về cô, kỷ niệm về thời học trò và những bài giảng quý báu mà cô đã trao tặng cho mỗi chúng em. Chúng em sẽ luôn trân trọng nó như món quà quý giá nhất của cuộc đời. Câu chuyện số 3 Người thầy năm xưa Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc. Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì e sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong sự yên tâm lạ thường. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi không đến lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài. Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu cổ vũ tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương. Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”. Trong cuộc đời mỗi người, hình ảnh về mái trường, thầy cô bao giờ cũng thật thiêng liêng, cao quý. Đặc biệt, khi một mùa hiến chương Nhà giáo nữa lại về, những hình ảnh lay động trái tim về tình thầy trò ở khắp nơi trên đất nước sẽ phần nào giúp học trò thêm trân quý tình cảm quý mến, "tôn sư trọng đạo" của mình tới những người thầy, người cô đáng kính hơn. Hy vọng, câu chuyện ý nghĩa về tình thầy trò trên sẽ hữu ích với bạn. Nếu bạn những câu chuyện hay về tình thầy trò, hãy chia sẻ với chúng tôi nhé. Anh Thơ/ Golden Gift Việt Namsưu tầm.
Tài liệu Tập làm văn mẫu "Kể lại câu chuyện cảm động nói về tình bạn" doc ... nhớ đến chuyện ngày trước dịp quen nhau, Hà nhớ Mai nói “Cám ơn bạn… muốn tự tay làm việc để mua sắm áo đồ dùng học tập Hà không nhặt mà cho cục giấy từ từ lăn xuống đất Hà cố đọc kĩ lại đề toán ... mạch Vừa lúc Hà làm xong xuôi thi lúc tiếng trống vang lên hồi dài báo hiệu hết thi Ra cố lại gần Hà, Mai nhẹ nhàng nói với bạn Ban thấy bạn lúng túng muốn giúp bạn Nhưng nghỉ lại, thật hối hận ... từ chối – Cảm ơn bạn muốn tự cố gắng lao động từ mà mua sắm lấy! Cũng từ Hà không thấy Mai bán bỏng đường Hà mong gặp Mai lần nhưng… khó Một hôm vào thời gian sau này, Hà bất ngờ gặp lại Mai kì... 3 8,640 17 Dựa vào nội dung tác phẩm Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long, em hãy đóng vai một nhân vật để kể lại câu chuyện ... giọng vui vẻ - Còn hai mươi phút Bác cô vào nhà Chè ngấm Thì ngắn ngủi lại thúc giục Chúng bước vào nhà ba gian gọn gàng Bác hoạ sĩ hứa quay trở lại kể anh nghe chuyện xuôi Bác vừa nhâm nhi chén chè ... phút, mời bác cô vào nhà uống chè, cho cháu nghe chuyện Cháu thèm nghe chuyện xuôi Anh bắt đầu kể công việc Rằng công việc anh đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động địa cầu để dự báo thời ... yêu đời hơn, thấy tự tin với công việc anh niên để lại ấn tượng sâu đậm hệ trẻ - anh cống hiến cho phong trào ba sẵn sàng Anh sống bên vẻ bề lặng lẽ bên rạo rực vùng đất dấu yêu, thơ mộng 3 2,584 6 Em hãy đóng vai cô út để kể lại câu chuyện Sọ Dừa ... nghe thấy tiếng sáo véo von Giữa nơi đồng không mông quạnh lại có tiếng sáo hay đến vậy? Nghĩ nên mẹ rón bước lên, nấp vào bụi xem mà lại tài giỏi đến Mẹ ngạc nhiên trước mắt chàng trai khôi ngô ... người phàm trần, mẹ em lòng yêu cha, có ngon vật lạ giấu em cho Dường hiểu tâm ý mẹ nên cuối mùa, cha giục bà đến hỏi mẹ làm vợ Bà sửng sốt, cha năn nỉ nên đành chiều lòng Bà em buồng cau đến ... Phài thuyền quan trạng rước cô ” Mẹ linh tính thuyền cùa cha nên vội chạy phía bờ biền Quả nhiên thuyền cha Nghe tiếng gà kêu kì lạ, cha cho thuyền vào xem Mẹ gặp lại cha vui mừng Cha ngạc nhiên... 3 721 0
BTN – Cuốn sách “Đề tặng thầy cô, lớp học yêu thương” với những câu chuyện cảm động về tình thầy trò sẽ là món quà ý nghĩa dành cho bạn đọc nhân dịp này. Sách do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành, gồm 42 câu chuyện ngắn của nhiều tác giả. Tôn sư trọng đạo là truyền thống nhân văn cao cả, ý nghĩa của dân tộc ta. Truyền thống này càng được thắp sáng và khơi dậy trong Ngày Nhà giáo Việt Nam Cuốn sách “Đề tặng thầy cô, lớp học yêu thương” với những câu chuyện cảm động về tình thầy trò sẽ là món quà ý nghĩa dành cho bạn đọc nhân dịp này. Sách do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành, gồm 42 câu chuyện ngắn của nhiều tác giả. Cuốn sách không chỉ đơn thuần là những câu chuyện viết về đề tài giáo dục, mà ẩn chứa bên trong là cả tấm lòng tri ân sâu sắc đối với những người thầy, người cô đã dạy dỗ ta nên người. Mỗi câu chuyện là một bài học quý báu, dạy chúng ta biết sống làm sao cho phải đạo làm người. Xem thêm Điểm Chuẩn Đại Học Nông Nghiệp Hà Nội 2012, Điểm Chuẩn Đại Học Nông Nghiệp Hà Nội, Hàng Hải Là những lời thủ thỉ tâm tình của cô cậu học trò dành riêng cho thầy cô giáo cũ, hay những câu chuyện cảm động về tình thầy trò, cùng những dòng tâm sự chuyện trường, lớp… Hơn 40 câu chuyện với những nhân vật khác nhau, tất cả đã cùng tạo nên một cung bậc cảm xúc, khiến nhiều người phải ngậm ngùi tiếc nuối một thời áo trắng đã qua. Mỗi câu chuyện trong sách đều là những câu chuyện từ đời thật, những tâm tư tình cảm của giáo viên, tâm sự chuyện nghề, về cơ duyên đến với nghề… cho đến những câu chuyện về ý chí nghị lực và niềm tin giúp các em học sinh vượt qua mọi khó khăn thử thách trong cuộc sống. Điển hình như câu chuyện “Sự động viên quý báu” cho chúng ta cảm nhận được tình thầy trò cao quý, thiêng liêng. Thầy cô chính là điểm tựa tinh thần vững chắc cho mỗi học sinh. Câu chuyện cảm động nhất đối với tôi là câu chuyện “Thầy vẫn nhớ tên em”. Đây là câu chuyện đã lấy đi không ít nước mắt của độc giả. Xem thêm Mỗi trang viết như đưa ta trở về với kỷ niệm tuổi học trò, với những nét ngây thơ, tinh nghịch hiện lên chân thực và đầy yêu thương. Giống như một góc nhỏ của kỷ niệm, cuốn sách vẽ lên bức tranh sống động và đầy màu sắc về học sinh, về trường lớp, về tình cảm thầy trò thật đáng trân trọng. “Đề tặng thầy cô, lớp học yêu thương” với những câu chuyện cảm động và đầy yêu thương, bằng ngôn từ trong sáng, cùng lối viết ngắn gọn, súc tích, giàu hình ảnh, các tác giả đã cho ta cảm nhận được những tình cảm chân thành nhất về tình nghĩa thầy trò. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, xin kính chúc quý thầy cô luôn dồi dào sức khoẻ, để tiếp tục sự nghiệp trồng người. Post navigation Related Post You Missed
Ngày 20/11, cùng đọc những truyện ngắn về tình cảm thầy trò hay và xúc động nhất. Những câu chuyện không chỉ là món quà tinh thần gửi đến thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam mà còn giúp mọi người hiểu hơn về tình cảm thầy trò thiêng liêng, cao quí. Món quà ngày 20/11 có thể là một bó hoa tươi thắm, một lời chúc chân thành, nhưng cũng có thể là một câu chuyện về tình cảm thầy trò hay và ý nghĩa. Sau đây là tổng hợp truyện ngắn về thầy cô hay và ý nghĩa nhất, bạn có thể tìm đọc vào ngày 20/11. Ảnh SGGP Người thầy và những tờ tiền cũ Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”. Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó. Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền đồng bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! đồng, nó cứ mân mê những đồng đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng của thầy lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!. Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”. Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở “Thầy ơi… Sao không đợi con về?”. Vì nó cứ đinh ninh nếu đổi những đồng kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về… Ảnh PLXH Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử Sau ba năm tôi mới có dịp trở lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, những chiếc ghế đá vẫn còn ở đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời cắp sách. Tiếng trống trường đã điểm, giờ ra chơi đến. Tôi lại thấy bóng dáng của cô từ trong lớp. Vẫn dáng hình ngày xưa khi gieo mầm con chữ cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy đến lớp, vẫn chèo lái những con thuyền mơ ước của những cậu học trò nhỏ chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng cô nhẹ nhàng phân tích cho học sinh chúng tôi những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng vang dội của quân ta khắp các chiến trường. Chốc chốc cô ngừng giảng và nhìn đám học trò đang tròn mắt suy ngẫm. Chính cô cũng không thể nhận ra được những thế hệ học trò đó còn nhớ mãi công ơn của cô tự ngày nào. Cô về trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn sơ. Ngày mưa cũng như ngày nắng, cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất đã bạc màu đến lớp. Có lần những hôm trời mưa bão rất to mà cô vẫn cố đạp hơn chục cây số đến lớp vì sợ học sinh phải chờ. Có khi nước ngập quá bánh xe mà cô vẫn bước tiếp, đến lớp thì cả thầy cả trò đều ướt hết. Phòng học dột nát không thể theo học. Những khi mưa gió như vậy cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi người ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những có nghị lực phi thường. Giờ đây khi mọi thứ đã được thay mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy sử nên tính cô rất nghiêm khắc. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết tự phấn đấu vươn lên. Cô thường bảo, lịch sử là cái gốc rễ của một quốc gia dân tộc, khi các em hiểu sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông cha ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh ngoan trong mắt cô. Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình bóng cô mỗi ngày lên lớp thì vẫn vậy. Ảnh Dân trí Những học trò đầu tiên của cô nay đã đầu hai thứ tóc cũng không sao quên được những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn dạy cách làm sao để hiểu và nhớ về một sự kiện lịch sử lâu nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân tại sao và giải thích được những sự kiện, những mối ràng buộc đó thì em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”. Tôi còn nhớ kỷ niệm về cô khi còn đang học phổ thông. Là một học sinh chuyên văn nên tôi rất thích những môn xã hội, đặc biệt là tìm hiểu những kiến thức lịch sử. Khi còn học ở trung học cơ sở tôi đã được nghe những thông tin về cô với phương pháp dạy hay, là một giáo viên giỏi ở trường. Và khi theo học cô tôi thực sự bị thuyết phục bởi cách giảng dạy ân cần và chu đáo. Trong những giờ giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện then chốt nhất, có tính quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường dặn chúng tôi “muốn học được lịch sử thì cần phải biết hệ thống kiến thức, tóm gọn vấn đề lại rồi triển khai thật nhỏ ra. Như vậy vừa nhớ lâu lại không bị mất ý”. Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài kiểm tra. Không chỉ cho chúng tôi những bài học lịch sử mà cô còn dậy cách đối nhân xử thế ở đời. Cô cho mỗi chúng tôi biết thế nào là cuộc sống thực tại, nó không màu hồng cũng không trải thảm đỏ mà mỗi trái tim non nớt chúng tôi vẫn hoài tưởng. Cô vẫn ví, cuộc đời như một cuộc chiến đấu chính bản thân mình vậy. Nếu kiên cường thì họ sẽ không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ cần sơ sảy họ có thể đánh đổi cả cuộc đời. Tôi mơ hồ hiểu những gì cô nói, nhưng đến giờ thì đó lại là bài học đáng giá theo mãi cuộc đời tôi. Mỗi một năm trôi qua cô đón một thế hệ học trò tìm đến những điều mới mẻ trong trang sách lịch sử. Nhưng cũng là lúc cô tiễn thế hệ học trò của mình đi. 40 năm như vậy, sau 27 năm mà “tay lái” của cô vẫn vững mái chèo. Cô không còn đạp xe đến lớp như ngày xưa nữa, cô không còn giảng bài khi lớp ngập mưa, nhưng những tiếng giảng của cô vẫn trong trẻo và dịu hiền. Nó vẫn hàng ngày dẫn dắt những thế hệ học trò như chúng tôi tìm đến được những chân trời mới. Cô trang bị cho mỗi chúng tôi đầy đủ hành trang tri thức và vốn sống của cô để chúng tôi không còn lạ lẫm và bỡ ngỡ khi bước chân vào đời. Những đồng nghiệp của cô vẫn nghĩ sao cô tận tâm với học trò đến vậy. Cô cười nhẹ và nói “Nó đã theo cái nghiệp mất rồi, thiếu học sinh như thiếu chân tay vậy. Không sao chịu được”. Có lẽ nhờ cô mà những bài giảng lịch sử vẫn thấm nhuần trong tôi. Mỗi khi tiếp cận một sự kiện tôi không quên tìm kỹ về nguyên nhân của nó. Hiểu nghề để làm nghề như cô vẫn dặn chúng tôi. Sẽ mãi nhớ những kỷ niệm về cô, kỷ niệm về thời học trò và những bài giảng quý báu mà cô đã trao tặng cho mỗi chúng em. Chúng em sẽ luôn trân trọng nó như món quà quý giá nhất của cuộc đời. Ảnh Dân trí Người thầy năm xưa Tôi sinh ra ở làng quê nhỏ. Ngôi trường tiểu học của tôi cũng là trường làng bé lắm. Ngồi trường ấy ngày ngày chào đón các em học sinh nghèo tay lấm chân trần. Vâng, trường tôi nghèo lắm. Nhưng ở nơi đó tôi đã tìm thấy nhiều niềm vui và những kỉ niệm về người thầy thân thương với lòng biết ơn sâu sắc. Đã hơn 10 năm nhưng hình ảnh và lời nói của thầy vẫn luôn hằn sâu trong ký ức tôi. Đó là năm học lớp 5, tôi được chuyển sang học lớp mới. Ngày đầu đi học tôi đứng rụt rè ở cửa lớp vì e sợ thầy, bạn không quen. Thầy nhìn thấy tôi và hỏi han ân cần. Nhìn ánh mắt trìu mến và cầm bàn tay ấm áp của thầy, tôi bước vào lớp trong sự yên tâm lạ thường. Từ lần đầu được gặp thầy rồi được thầy dạy dỗ, tôi càng hiểu và thấy yêu quý thầy nhiều hơn. Với thầy, tôi có thể diễn tả bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ đến lớp. Cả những ngày nóng bức hay những ngày mưa, thầy đều đến lớp để mang cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Tôi nhớ đến mùa nước nổi, khắp đường xá, trường học đều đầy nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học bì bõm trong nước thế mà vui đến lạ. Những bài giảng của thầy dường như “đánh thắng” cả mùa nước lũ. Khi không đến lớp, thầy lặn lội đến nhà các học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng tôi yên tâm ngày hai buổi đến trường. Thầy tôi là như thế, thầy tận tụy với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi đã từng được đến chơi nhà thầy – một ngôi nhà mái lá đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà bé nhỏ ấy chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi. Hơn cả 1 người thầy dạy chữ, thầy còn dạy chúng tôi biết bao điều trong cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi cố gắng học tập, không khuất phục cái nghèo. Thầy vẫn tin rằng các học trò của thầy sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Niềm tin của thầy truyền sang niềm tin của chúng tôi – những đứa học trò nghèo chan chứa bao nhiêu là ước mơ và hoài bão. Những lời dạy dỗ của thầy đã theo tôi trong suốt những tháng năm dài. Riêng với tôi, tôi vẫn nhớ mãi những lần được thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường đã thấm biết bao giọt mồ hôi của thầy tôi. Tôi không sao quên được hình ảnh thầy với chiếc xe đạp cũ kĩ cứ kêu “kót két” theo từng vòng quay. Thế mà chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như ngắn lại; cái nóng của buổi trưa nắng gắt dường như cũng mát dịu hẳn đi. Nhìn lưng thầy ướt đẫm mồi hôi mà miệng vẫn vui cười. Ôi! Sao mà nhớ thầy đến thế! Trên con đường dài với lắm gập ghềnh, thầy và tôi cùng nhau trò chuyện nhiều điều thú vị. Bất chợt tôi cảm thấy thầy thật gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Có lần thầy hỏi tôi rằng “Nếu chỉ được đi qua một lần trên con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào con cho là đẹp nhất?!”. Lúc bé thơ ấy tôi nào hiểu những gì thầy muốn nói, chỉ khẻ cười rồi im lặng. Rồi thầy bảo rằng “trên đường con đi sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như thế. Con đừng đợi phải đi hết quãng đường, hãy nắm lấy cơ hội để con có thể tiến xa hơn”. Và khi đó tôi mới hiểu điều thầy muốn nói, lời nói của thầy đã cổ vũ tôi đủ can đảm bước xa làng quê bé nhỏ để lên thành phố học tốt hơn. Đúng là thầy tôi, lời khuyên nhủ thật nhẹ nhàng nhưng sâu sắc và làm người ta yên lòng lắm. Đến hôm nay, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện của người thầy năm xưa. Thầm cảm ơn thầy về những gì tốt đẹp thầy đã dành cho tôi. Đó là những lời dạy dỗ quý báu cổ vũ tôi trong những tháng năm dài. Gần 10 năm nay ít có dịp về thăm thầy cũ. Ngôi trường làng ngày xưa đã tàn phai ít nhiều. Mỗi lần về thăm lại thấy mái tóc thầy tôi bạc trắng nhiều hơn. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng thầy vẫn như thế, vẫn tận tụy và đầy yêu thương. Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam ưu tú. Ở thầy tôi là sự hy sinh cao cả xuất phát từ lòng yêu nghề, yêu trẻ. Đến hôm nay, trong lòng tôi vẫn mãi mãi kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”. XEM THÊM Những bài thơ 20/11 ngắn tri ân thầy cô ngày Nhà giáo Việt Nam "Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay. Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng. Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn. Mà sao ... Ngày 20/11 nên cho con tặng quà hay tặng phong bì thầy cô? Ngày 20/11 sắp đến, nhiều bố mẹ vẫn đang đau đầu nghĩ tặng quà gì cho thầy cô giáo của con. Nên tặng quà hay ... Quà 20/11 cho cô giáo mầm non Một món quà 20/11 ý nghĩa cùng bó hoa tươi thắm và tấm thiệp xinh xắn từ các bậc phụ huynh sẽ khiến ngày 20/11 ... Thơ hay về giáo viên tặng cô giáo mầm non ngày 20/11 Những bài thơ hay về giáo viên ngắn gọn nhưng ý nghĩa, rất phù hợp với lứa tuổi mầm non để đọc tặng cô nhân ... Lời chúc 20/11 ý nghĩa và ấn tượng nhất dành tặng cô giáo mầm non Lời chúc 20/11 hay và ý nghĩa sẽ là món quà giá trị nhất đối với các cô giáo mầm non vào ngày Nhà giáo ... Quà 20/11 ý nghĩa dành tặng thầy cô giáo nhân ngày Nhà giáo Việt Nam Nếu bạn đang bí ý tưởng mua quà 20/11, những gợi ý quà tặng 20/11 ý nghĩa dành tặng thầy cô giáo sau sẽ khiến ...
5,027 Views Tình yêu là cái gì đó thiêng liêng là vị ngọt nhưng cũng chứa đầy nỗi đau và nước mắt, chính vì thế nó đa thu hút được rất nhiều, rất nhiều tác phẩm, câu chuyện hay cảm động viết về đề tài này. Những câu chuyện về tình yêu hay, cảm động nhất Sau đây là tổng hợp 4 câu chuyện về tình yêu hay, cảm động nhất do truyện audio hay tổng hợp và phát hành hãy cùng lắng nghe để cùng rút ra những bài học bổ ích hãy yêu khi còn có thể hãy trân trọng những gì đang có vì chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao Những câu chuyện về tình yêu hay, cảm động nhất Hãy để anh yêu em Lời nói muộn màng Nhật ký tình yêu Yêu em 1 ngày anh nhé [Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại Có thể bạn quan tâm Lời Nguyền Trinh Nữ Full truyện tình cảm, xen lẫn tâm linh huyền bí Xin chào các bạn hôm nay truyện audio hay✅✅✅hân hạnh giới thiệu đến quý vị …
cau chuyen cam dong ve tinh thay tro